Nụ cười e là độc dược với anh
"Được." Lê Hoàng An thấy Trần Quân Phi vẫn thiệt sự mệt nhọc rồi đề xuất cũng ko thường xuyên làm phiền hậu anh nữa.Anh ta vùng lên rồi đi ra ngoài với Phan Huỳnh Bào.Lúc nhị người đi thoát ra khỏi phòng của Trần Quân xuống bên dưới lầu thì nhận thấy Lâm Tkhô giòn Tùng đã vui chơi cùng rất nhỏ nhắn nhỏ ở bên phía trong phòng tiếp khách.Lâm Tkhô giòn Tùng và Lê Châu Sa ngồi cùng nhau, dáng vẻ nhị fan bọn họ vui đùa cùng rất thằng nhỏ xíu giống hệt nhỏng một đôi vợ ông chồng.Sau Lúc Lê Hoàng An bắt gặp cảnh tượng kia, đáy mắt xoẹt qua 1 tia đùa bỡn nhàn nphân tử, anh ta xoay đầu chú ý Phan Huỳnh Bảo sống vùng sau sườn lưng một cái rồi lười tốt nhất trở lại bên dưới lầu.nhỏ xíu càng ngày càng mau nạp năng lượng cđợi phệ Lê Hoàng An trở lại để cho Lê Châu Sa giật thótlên.Cô ấy quan sát Phan Huỳnh Bảo ngơi nghỉ phía đằng sau lưng Lê Hoàng An nhàn nhạt nói: "Ừm, lần trước thật sự là cần cảm ơn anhLê Hoàng An lạc lác đầu, nói: "Không đề xuất nói lờicảm ơn cùng với tôi.Chẳng yêu cầu tôi đã nói rồi giỏi sao? Chúng ta phần lớn được đánh giá như là người một nhà, nói cảm ơn thì bao gồm tương đối lạ lẫm vượt đấy"Nghe thấy Lê Hoàng An nói như vậy, ánh nhìn Lê Châu Sa trầm lặng nhìn Phan Huỳnh Bảo một chiếc rồi bình thàn hỏi: "quý khách của anh tên là gì?""Ỏ, cậu ấy tên là OJ.Cô cđọng gọi OJ là được rồi.""Đây là cái thương hiệu gì nắm này?" Lê Châu Sa nhăn uống nhỏ tuổi không còn cả mặt chú ý Lê Hoàng An, có lẽ cô ấy cảm giác thương hiệu của Phan Huỳnh Bảo có khá qua quýt tí chút.Lê Hoàng An khẽ mỉm cười nói: "Chính là tiếng Anh kia.Nghe tốt lắm đúng không? Cậu ấy không hẳn là fan tại phần bọn họ.""Vậy à?" Ánh đôi mắt Lê Châu Sa quan sát Phan Huỳnh Bảo một giải pháp nâng cao, cô ấy cũng chẳng nói gì thêm.Chi là khi cười cợt lên, bên trên khuôn phương diện với theo một các loại biểu cảm kì lạ khiến cho người khác phải suy nghĩ ngợi."Đúng rồi, tổng giám đốc Tkhô nóng Tùng định khinào thì cưới Lê Châu Sa thế?" Lê Hoàng An hớn hởngồi lên một phía của ghế sô pha, tầm dáng từ từ phòng cắn quan sát Lâm Thanh khô Tùng.Tình cảm của Lâm Thanh khô Tùng dành riêng cho Lê Châu Sa, chi e rằng không có ai là lừng khừng rõ cả.Trong thời điểm này Lê Hoàng An hồi ra câu hỏi này cũng chẳng thể nóilà tất cả sự thất lễ được, thế nhưng rất có thể phân biệt rõ khoảng không gian của mọi căn uống phòng tiếp khách chính vì tiếng nói của Lê Hoàng An mà lại trở nên yên ổn tĩnh hẳn đi.Ngoại trừ tiếng bị bố bị cỗ của nhỏ xíu bé ra thì chẳng còn bất kỳ một âm thanh khô làm sao không giống.Lâm Thanh Tùng sợ hãi rằng Lê Châu Sa đang cảm giác giận dữ, bên trên gương mặt nghiêm nghị có theo một nụ cười khổ thủng thẳng nhạt.Vào cơ hội sẽ định chứa lời phân tích và lý giải thì Lê Châu Sa đang nuốm rước tay của Lâm Tkhô nóng Tùng, cô ấy hé cánh môi nói: "Sắp rồi."Lần này, toàn bộ đông đảo fan gần như trngơi nghỉ yêu cầu cứng đờ.Lê Hoàng An há hốc mồm, vẻ khía cạnh quan yếu tin nổi quan sát Lê Châu Sa.Thật ra anh ta chỉ cần nói chơi cơ mà thôi, mong mỏi cho cái tên Phan Huỳnh Bảo nghỉ ngơi ẩn dưới cuống lên.Không ngờ rằng Lê Châu Sa lại quá nhận?Còn hai con mắt của Phan Huỳnh Bảo lại hiện lên một tảng tia sáng sủa ai oán tối tăm, tay trái siết chặt thành nám dám.Tâm trạng của Lâm Thanh hao Tùng có thể nói rằng là khôn cùng kích đụng.Anh ấy vẫn luôn luôn tỏ bày cảm xúc của chính mình với Lê Châu Sa.Nhưng nhưng bởi vì trong trái tim của Lê Châu Sa cđọng mãi nghĩ mang lại Phan Huỳnh Bảo, căn uống bàn là không khiến cho Lâm Tkhô giòn Tùng gồm một cơ hội nào.Bảy giờ Lê Châu Sa lại bảo rằng sắp tới rồi, có bắt buộc vấn đề này có ý nghĩa là Lê Châu Sa đã gồm ý muốn buông bỏPhan Huỳnh Bảo cùng gật đầu đồng ý anh ấy rồi tốt không?"Lê Châu Sa " Đôi môi mòng của Lâm Thanh khô Tùng khẽ động bịt, giọng nói trầm thấp dễ nghe có theo vài phần run rẩy call thương hiệu Lê Châu Sa.Lê Châu Sa chú ý sâu vào hai con mắt của Lâm Tkhô giòn Tùng, cười rảnh nhạt nói: "Cũng đã đến lúc em đề nghị quên đi Phan Huỳnh Bảo rồi.Thật ra em buộc phải tự vứt sớm rộng, chẳng cần sao? Phan Huỳnh Bảo vẫn chết rồi tuy nhiên mà lại em lại cđọng mãi chìm đắm trong quả đât của mình, không phù hợp chấp thuận chết choc của Phan Huỳnh Bảo"Trong lúc Lê Châu Sa vẫn nói đa số lời này, ảnh đôi mắt khẽ nhìn về phía Phan Huỳnh Bảo đang ngồi sinh hoạt bên cạnh Lê Hoàng An."Lê Châu Sa, anh có thể hóng em.Cho cho dù trong thâm tâm em cứ đọng mãi chỉ có Phan Huỳnh Bảo thì anh cũng trở thành chẳng để bụng một 1 chút nào đâu, bất luận cần ngóng em bao lâu thì anh cũng biến thành không để trung tâm." Lâm Tkhô cứng Tùng nhìn Lê Châu Sa, giọng nói trầm trầm với kiên định.Trong lồng ngực Lê Châu Sa tồn tại một cơn áy náy.Cô ấy thật sự xấu xa vượt, ấy cầm cố mà lại tận dụng một tín đồ lũ ông yêu thương cô ấy đậm đà như thế này, cô ấy chắc hẳn rằng có khả năng sẽ bị ttách vạc nhưng mà thôi,“Lâm Tkhô hanh Tùng." Lê Châu Sa quan sát Lâm Tkhô nóng Tùng, đùng một cái không thích nói tiếp nữa.Làm tổn thương thơm cùng lừa dối một bạn lũ ông yêucô ấy đến điều này bằng phương pháp này, tận đáy lòng LêChâu Sa có chút ko nỡ."Anh vẫn mãi luôn chờ đợi em." Lâm Thanh hao Tùng chũm mang tay của Lê Châu Sa, biểu cảm vô cùng thâm nám tình.Vốn dĩ tính phương pháp của Lâm Thanh hao Tùng khá hờ hững, tuy nhiên khi đối diện với Lê Châu Sa lại vô cùng nữ tính.Bỗng nhiên trung khu trạng của Lê Châu Sa có vài phần phức tạp nặng nề hiểu.Lê Hoàng An ngồi ở 1 bên mỉm cười híp đôi mắt nói: "Chúc mừng nhì bạn, tôi còn tồn tại chút việc đề nghị đề nghị rồi đi."Ở lại mặt khác thì Lê Hoàng An cảm giác anh ta chuẩn bị bị Phan Huỳnh Bảo nuốt sống luôn luôn rồi.Lê Châu Sa gật đồng ý, đưa mắt chi phí Lê Hoàng An vực lên.Lúc góc nhìn rơi vào tình thế bên trên người của Phan Huỳnh Bảo, đôi tay đang ôm đứa nhỏ xíu của Lê Châu sa bằng nhiên siết chặt.Phan Huỳnh Bảo của đầu đi theo sau sườn lưng Lê Hoàng An, chẳng hệ dừng lại giống hệt như đầy đủ lời màthời điểm nãy Lê Châu Sa đang nói cùng với Lâm Tkhô giòn Tùng căn bạn dạng không hề gồm bất kỳ sự tác động làm sao đối với Phan Huỳnh Bảo cả.Lê Châu Sa gắt gao cắn chặt song môi, cô ấy quan sát bóng lưng của Phan Huỳnh Bảo, trong tâm địa ói nao cùng đau buồn."Lê Châu Sa, em thật sự ăn nhập ở bên anh sao?" Lâm Tkhô giòn Tùng chẳng phải chú ý đến biểu cảm kì khôi của Lê Châu Sa.Tư duy của anh ý ấy đã biết thành lời nói dịp nãy của Lê Châu Sa giam cầm rồi.Trong lòng anh ấy chỉ bao gồm một suy xét tốt nhất kia đó là nói cho Lê Châu Sa biết rằng anh ấy vẫn đối xử tốt cùng với cô cho suốt cả cuộc sống, đề mang lại Lê Châu Sa hoàn toàn có thể lặng chổ chính giữa, làm cho Lê Châu Sa có thể biến vk của anh ấy ấy."Em bằng lòng" Lê Châu Sa đem lại niềm tin, xoay đầu quan sát khuôn mặt hững hờ khôi ngô của Lâm Tkhô nóng Tùng rồi chậm rì rì gật đầu.Nhìn thấy Lê Châu Sa đồng ý, Lâm Tkhô giòn Tùng kích hễ cho nỗi không có biện pháp như thế nào hình dung nổi trung tâm trạng lúc này của anh ấy ấy.Anh ấy vươn tay ra ôm chặt lấy khung người của Lê Châu Sa, nói với cô ấy: "Anh đã đối xử giỏi cùng với em, Lê Châu Sa, anh khăng khăng đã đối xử xuất sắc cùng với em."Tâm nguyên cả đời này của anh ấy ấy đó là muốnLê Châu Sa trlàm việc mình vk của bản thân mình.Trước đây bởi vì hiểu rằng Lê Châu Sa tất cả bạn bản thân yêu, vai trung phong trạng của Lâm Tkhô nóng Tùng hết sức lạc lõng.Nhưng nhưng anh ấy vẫn chúc phúc mang lại Lê Châu Sa, chỉ cần Lê Châu Sa cảm thấy niềm hạnh phúc là được.Bây giờ Phan Huỳnh Bảo đã không còn nữa, anh ấy hy vọng trở nên điểm dựa của Lê Châu Sa.Cho dù trong tâm địa của Lê Châu Sa chỉ gồm Phan Huỳnh Bảo, cho dù Lê Châu Sa sẽ sinc một người con mang lại Phan Huỳnh Bảo thì Lâm Thanh hao Tùng cũng không hề oán thù trách với ăn năn hận.Lê Châu Sa tựa vào vào lồng ngực của Lâm Tkhô cứng Tùng, nước mắt lăn uống cuồn cuộn bên phía trong hốc mắt.Cô ấy suy nghĩ cô ấy thật sự là 1 trong những bạn thiếu nữ xấu xa, ko đáng để cho bất cứ ai mê say bản thân cả.Để xay buộc Phan Huỳnh Bảo, cô ấy vẫn làm tổn định thương một fan đàn ông xuất sắc cùng với mình mang đến như thế này.Sau này, cô ấy chắc chắn rằng đã buộc phải chịu báo ứng thôi nhỉ? Chắc chắn là vẫn điều này..."Lúc nãy trên phố, anh cứ mãi chẳng nói một lời làm sao cả.Đứng gồm nói cùng với tôi là anh thiệt sự chẳng nhằm trọng điểm chút nào về cthị trấn của Lê Châu Sa cùng Lâm Tkhô giòn Tùng nhé." Bên trong xe cộ, Lê Hoàng An kháng cầmquay đầu sang một bên chú ý Phan Huỳnh Bảo sống ở kề bên một cái, vẻ mặt gian xào nói cùng với anh ấy.Sắc mặt Phan Huỳnh Bảo u ám quan sát Lê Hoàng An ánh mắt hiện hữu một tia sáng u ám quỷ dị.Bị Phan Huỳnh Bảo sử dụng góc nhìn này chú ý, Lê Hoàng An cười mỉa một giờ đồng hồ rồi nói lẩm nhẩm cùng với Phan Huỳnh Bảo: "Tôi nói này, anh giận dữ thì cứ khó chịu đi, mắc gì buộc phải vờ vịt như vậy chứ? Bây tiếng biết đường ân hận hận rồi chđọng gì? Tôi vẫn nói cùng với anh từ bỏ trước rồi, hiện giờ anh với Lê Châu Sa nhấn nhau vẫn không muộn"“Im mồm mang đến tôi, Lê Hoàng An." Phan Huỳnh Bảo trầm mặc xuống, góc nhìn hiện hữu không khí lạnh âm u.Lê Hoàng An không nhịn được ssống cắn, liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo một chiếc rồi vạn bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tôi nói này, cuối cùng là anh ý muốn như thế nào? Không lẽ anh thiệt sự mong mỏi trơ ánh mắt Lê Châu Sa cưới Lâm Thanh Tùng đó sao?""Cthị trấn của tớ không liên quan gì cho cậu hết, sau đây cậu Hơn nữa nói đông đảo lời này nữa thì tôi mang đến cậu biết tay đấy." Phan Huỳnh Bảo lãnh đạm quan sát Lê Hoàng An một cái, lòng đôi mắt ko có theo một chút ít cảm xúc như thế nào.Nghe thấy Phan Huỳnh Bảo tâm sự những lời này láng chốc Lê Hoàng An cảm giác bản thân mìnhmuốn tất cả từng nào uất ức thì tức thì bao gồm từng ấy.Anh tadày công lo lắng mang lại như vậy, cuối cùng là do ai cơ chứ? Nhìn Phan Huỳnh Bảo nhưng mà coi, cnạp năng lượng bạn dạng là chẳng gồm một ít gì Điện thoại tư vấn là cảm kích cả.Không cảm kích thìthôi đi, còn dùng cái thái độ ác liệt này nữa."Anh cứ đọng tiếp tục chui đầu vào khu vực chết như vậy này đi, cho dù sao thì anh cđọng lề mà dềnh dang điều đó thì sau trước gì Lê Châu Sa cũng đổi mới bà xã công ty fan ta cơ mà thôi." Lê Hoàng An không sợ hãi bị tiêu diệt hừ lạnh một giờ cùng với Phan Huỳnh Bảo.Gương mặt anh tuần của Phan nh Bảo căng chặt đến cùng cực, đôi mắt xanh biết quan sát ra bên phía ngoài cửa sổ chứa đựng vẻ u ám và mờ mịt quỷ dị.Nhìn Phan Huỳnh Bảo toát ra dáng vóc cổ quái bức tín đồ như thế, khí lạnh ghê người trên khung người của fan bầy ông quả thật gồm chút khiếp sợ.Lê Hoàng An co rúm cổ lại, chẳng nói gì thêm nữa.Lúc về mang đến địa điểm làm việc, Đinh Ngọc Diệu đang ngồi ở bàn ăn đợi Phan Huỳnh Bảo và Lê Hoàng An.Sau lúc nghe thấy giờ đồng hồ hộp động cơ xe cộ, bên trên khuôn mặt nhỏ tuổi nhắn của Đinc Ngọc Diệu ngập cả nụ cười.Cô ta chớp nhoáng nhào ra từ bên phía trong chống ăn uống, chạy cho phòng khách đứng chờ Phản Huỳnh Bảo cùng Lê Hoàng An."Huỳnh Bảo, hai anh về rồi à.Đó ăn uống sẽ nguôi hết rồi, để em hâm sôi lại cho các anh "Chẳng phải Cửa Hàng chúng tôi sẽ nói là bây giờ ko ăncơm trắng sống dây sao?" Lê Hoàng An khí nhưởng sản phẩm công nghệ nhìnĐinch Ngọc Diệu rồi nói,Trên khuôn mặt nhỏ tuổi của Đinh Ngọc Diệu có theo một tia sáng sủa bi thiết.Cô ta y hệt như là một trong những đứa tthấp phạm lỗi vậy, níu lấy góc áo bên trên fan mình. Nhìn thấy Đinc Ngọc Diệu lòi ra vẻ khía cạnh tủi thânnhư vậy, Lê Hoàng An hoa mắt nói: "Được rồi, coi nhỏng tôi không nói gì đi, nhưng nhưng mà Cửa Hàng chúng tôi đã ăn rồi." "Huỳnh Bảo, lúc này em có nấu ăn mang đến anh một nổi canh gà nhằm bồi bổ cơ thể.Anh không thích ăn uống mộtchút sao?" Đinh Ngọc Diệu ngửng đầu lên, đề nghị thậndễ dặt chú ý Phan Huỳnh BảoPhan Huỳnh Bảo chú ý chăm chắm vào Đinh Ngọc Diệu.Tình cảm của Đinc Ngọc Diệu giành riêng cho anh ấy rõ rệt mang lại như thế, nếu như như Phan Huỳnh Bảo ko nhận thấy thì thật sự là vượt ngốc ngốc.Anh ấy rung lắc từ chối, sắc khía cạnh sở hữu theo vài bội nghịch nhận nphân tử cùng lãnh đạm: "Không nên đâu, anh đang nạp năng lượng nó rồi.Những món ăn uống kia, em kêu fan làm ăn không còn đi.""Đố ăn uống có thể để cho người làm cho ăn uống hết, vậy, vậy còn cánh con kê thì sao? Huỳnh Bảo, phần đông món đó là emvì chưng anh mà lại đích thân nấu ăn đấy, anh không muốn nạp năng lượng xuất xắc sao?"Lời nói của Phan Huỳnh Bảo khiến cho trái tlặng của Đình Ngọc Diệu ngẫu nhiên run lên, cô ta tủi thân đáng buồn quan sát Phan Huỳnh Bảo một cái rồi nhỏ dại tiếng nói.Khuôn phương diện Phan Huỳnh Bảo căng cứng, anh ấy quan sát chằm chặp vào Đinh Ngọc Diệu, dung nhan khía cạnh thờ làm việc nói: "Đinc Ngọc Diệu, anh đã nói rồi.Anh sẽ không còn ăn uống.""Huỳnh Bảo, liệu có phải là bao gồm chỗ nào này mà em có tác dụng ko giỏi, chọc anh tức giận rồi không?"Đinh Ngọc Diệu thậm chí là còn chần chờ được cực kỳ cuộc cô ta vẫn làm gì để chọc tập mang đến Phan Huỳnh Bảo ko vui mang đến như thế kia chứ đọng.Phan Huỳnh Bảo của trước đây, cho mặc dù có đối xử hờ hững cùng với cô ta thì cũng tuyệt vời nhất sẽ không còn lãnh đạm đến cả này.Đinc Ngọc Diệu nhìn gương mặt mang theo khá rét mướt ấy của Phan Huỳnh Bảo, suýt nữa nước đôi mắt tuôn trào cả ra phía bên ngoài,Bước chân của Phan Huỳnh Bảo khẽ tạm dừng.Anh ấy xoay đầu, góc nhìn thâm trầm chú ý ĐìnhNgọc Diệu vẫn rơm rớm nước đôi mắt."Đinh Ngọc Diệu, dừng đam mê anh, cũng đừng đặttrái tra cứu của em lên phía trên bạn anh.Bởi vị em đã chịu đựng tổn định thương đấy.""Em không sợ chịu đựng tổn thương thơm, em chỉ với ưng ý anh mà thôi.Huỳnh Bảo, anh đang hứa hẹn cùng với ông nội của em là sẽ đối xử tốt với em cho xuyên suốt cả cuộc sống.Anh quan trọng quăng quật vứt em như thế này được." Đinc Ngọc Diệu quan sát trông có vẻ yếu đuối ớt tuy nhiên tính giải pháp lại khôn xiết kiên cường.Cô ta bước đi vùng trước ôm chặt mang cơ thể của Phan Huỳnh Bảo, cổ chấp nói cùng với anh ấy..